☆, CHƯƠNG 1: Băng mỹ nhân trong gian nhà xác
Beta: Viên Viên
Một bệnh viện thú y ba tầng khổng lồ, Kỳ Hải Viêm theo sau một nam nhân mặc tây trang màu đen đi về phía nhà xác.
Lúc này đã là 3 giờ sáng, cả bệnh viện im ắng, lạnh băng, lộ rõ một cỗ tử khí.
Người dẫn đường phía trước tựa hồ cảm thấy hơi sợ, bước chân không tự chủ được nhanh hơn, mở miệng nói: “Kỳ giáo sư, phía trước là tới nơi.”
Cuối hành lang, là một cái cửa bằng thép, cao tầm hai mét rưỡi, rộng ba mét, nam nhân dẫn đường rất nhanh đi đến trước cửa, ấn một cái vào máy quét vân tay, cửa mở ra từ hai bên, luồng hơi lạnh trắng xóa từ bên trong cuồn cuộn phả ra.
“Kỳ giáo sư, chính là nơi này….” người nọ nhìn thoáng qua, liền vội vã xoay người, lại mở miệng : “Tất cả vật thí nghiệm bị bỏ đi đều ở trong này, nhưng mà, Kỳ giáo sư, chúng ta không có nhiều thời gian lắm, chỉ có 5 phút, nếu sau 5 phút ngài không tìm thấy người ngài cần tìm, chuông cảnh báo sẽ vang lên, nói vậy ──”
Kỳ Hải Viêm đưa mắt nhìn, phát hiện gian phòng xác ước chừng 200m2 này có hơn trăm chiếc giường xác, nếu muốn trong 5 phút ngắn ngủi tìm được người nọ, quả thật là có chút khó khăn.
Nhưng mà ──
(https://bichnguyet2013.wordpress.com/)
“Tôi đã biết, anh ở bên ngoài canh giúp tôi, 5 phút sau nhất định tôi sẽ ra ngoài.”
Người nọ hơi hơi cúi đầu với Kỳ Hải Viêm, ngay sau đó bước nhanh ra ngoài.
Kỳ Hải Viêm thấy hắn đi ra ngoài, thuận tay kéo tấm vải trắng trên chiếc giường xác bên cạnh, không phải.
Anh xuôi theo lối nhỏ chật hẹp (giữa mấy cái giường xác ý), lần lượt vạch từng tấm vải, lần lượt phủ định, rõ ràng căn phòng lạnh như băng, nhưng cả người anh lại chảy mồ hôi như nước.
Phải tìm được người kia, nhất định phải tìm được người kia, Kỳ Hải Viêm tim đập ngày càng nhanh hơn.
Lăng Vũ, rốt cuộc em ở chỗ nào, nhanh xuất hiện cho anh ──
1 phút, 2 phút, 3 phút ──
Thời gian từng giây từng phút đi qua, ngay khi kim giây sắp nhảy đến số 12, Kỳ Hải Viêm cuối cùng cũng phát hiện gương mặt quen thuộc trong góc phòng, trên khuôn mặt tuấn quyết (tuấn tú + kiên quyết), cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, chính là tươi cười chợt lướt qua, lập tức lại bị khẩn trương thay thế, anh bọc chăn đem cả người cậu ôm vào trong ngực, tại một giây cuối cùng trước khi chuông cảnh báo vang lên bước ra khỏi phòng.
Người nọ đang canh giữ ở bên ngoài nhìn thấy Kỳ Hải Viêm đi ra thở dài một hơi “Kỳ giáo sư, ngài cuối cùng cũng đi ra.” Người nọ đóng kỹ cửa lại, quay về phía anh nói, “Kỳ giáo sư, đi nhanh đi, tôi đã chuẩn bị cho ngài một chiếc xe ở cửa sau bệnh viện.”
“Cám ơn!” Kỳ Hải Viêm gật đầu với hắn, khóe miệng tươi cười lộ ra một tia mất tự nhiên, hỏi, “Vậy còn anh?”
“Ngài không cần lo lắng cho tôi, tôi không có việc gì, nhiều lắm chính là bị đuổi việc mà thôi, Kỳ giáo sư, ngài không cần băn khoăn, lần trước ngài mạo hiểm cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm, tôi vẫn luôn nghĩ cách tìm một cơ hội báo đáp ngài, lần này, cuối cùng cơ hội đã đến, ngài cứ thoải mái yên tâm đi!”
Kỳ Hải Viêm còn có chút lo lắng, nhưng anh càng lo lắng cho người nằm ở trong ngực mình, “Tôi đi đây, anh phải cẩn thận một chút, nếu có cái gì khó khăn nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng, tôi đã biết, ngài đi nhanh đi!”
Kỳ Hải Viêm đến phía sau bệnh viện, nhìn quanh bốn phía một chút, tìm được chiếc xe kia, mở ra cửa sau xe cẩn thận đặt người trong lòng vào, đóng kỹ cửa lại rồi nhanh chóng ngồi vào khoang điều khiển, nghênh ngang lái xe mà đi.
Trên đường anh điên cuồng nhấn ga, thường xuyên quay đầu lại quan sát tình huống của Lăng Vũ, lúc nãy vừa ôm cậu, cả người cậu lạnh như băng, nếu là người bình thường, tại cái nhà xác lạnh như tủ lạnh này ba ngày ba đêm chắc chắn không thể không chết, nhưng là Lăng Vũ không phải người thường, mà là một người báo.
Cái gọi là người báo, đó là trải qua quá trình chuyển hoá gen, làm cho một con người bình thường có thể chuyển hoá thành báo.
Mà Lăng Vũ, thì thật bất hạnh trở thành vật thí nghiệm, so sánh với các vật thí nghiệm khác, Lăng Vũ xem như may mắn, bởi vì, cứ một vạn người, từ người chuyển hoá thành báo xác suất thành công chỉ có 1.5%
(https://bichnguyet2013.wordpress.com/)
Nhưng là, trạng thái của Lăng Vũ cũng không duy trì được lâu lắm, thân thể cậu bắt đầu chuyển biến xấu liên tục, cuối cùng bị tuyên bố tử vong đưa vào nhà xác.
Nhưng chỉ có Kỳ Hải Viêm biết, Lăng Vũ kỳ thật cũng không có hoàn toàn tử vong, chính là tương đối tiếp cận trạng thái tử vong mà thôi.
Anh xoay tay lái, men theo đường núi quanh co mà đi, cho dù là đoạn đường này cực kỳ nguy hiểm, anh cũng không giảm bớt tốc độ, như trước nhấn chân ga điên cuồng.
Thí nghiệm tàn khốc, cái này Kỳ Hải Viêm biết rõ ràng, bởi vì, Lăng Vũ là đối tượng thí nghiệm của anh.
Mỗi ngày, Lăng Vũ cũng bị bắt uống các loại thuốc viên, nước thuốc, trên thân thể đến bây giờ vẫn còn một ít vết cắt nhỏ, nghĩ đến đây, Kỳ Hải Viêm liền nhăn mày, tay cầm vô-lăng từ buông lỏng nắm chặt lại, rồi từ nắm chặt lại lại buông ra.
Phần lớn đối tượng thí nghiệm đều bị cưỡng bức mang tới, nhưng chỉ có Lăng Vũ là một ngoại lệ, cậu là tự nguyện, bởi vì, như vậy, cậu có thể có một khoản tiền lớn, cậu có thể dùng tiền chữa khỏi bệnh cho em trai, để em trai có một cuộc sống sinh hoạt tốt, cho nên, ba tháng trước, cậu tìm được Kỳ Hải Viêm tại bệnh viện thú y, ký một cái hợp đồng bí mật .
Hợp đồng ký xong, lúc bệnh viện thú y đem Lăng Vũ giao cho Kỳ Hải Viêm, Kỳ Hải Viêm có chút không nguyện ý, anh vốn phi thường phản đối cái thí nghiệm vô nhân đạo này, nhưng bởi một nguyên nhân, anh không thể không tiến hành, lại thấy Lăng Vũ thật sự đáng thương, nghĩ đến cậu ở trong tay người khác, chi bằng ở trong tay mình sẽ thoải mái hơn, thế là liền để cậu ở lại bên người.
Những ngày thí nghiệm mới bắt đầu là vô cùng thống khổ, Lăng Vũ gần như mỗi ngày đều nôn mửa không ngừng, lúc đó, Kỳ Hải Viêm vẫn luôn ở bên cạnh cậu, dùng các loại biện pháp giúp cậu giảm bớt đau nhức thân thể, nhưng cũng có lúc, ngay cả dược vật cũng không thể ngăn cản cái loại thống khổ này, Lăng Vũ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, có một lần cậu khó chịu gần như mất đi ý thức, cắn vào vai Kỳ Hải Viêm đến mức huyết nhục mơ hồ(1).
(1) huyết nhục mơ hồ = máu thịt không rõ
Cuối cùng, vất vả của bọn họ không phải vô ích, thí nghiệm thành công, Lăng Vũ có thể thành công tiến hành chuyển hoán giữa người và báo.
Nhưng mà, Kỳ Hải Viêm không phải rất cao hứng, từ đầu đến cuối anh đều đặc biệt lo lắng, lo lắng tác dụng phụ của dược vật thí nghiệm.
Cuối cùng, việc khiến anh cảm giác sợ hãi vô cùng đã xảy ra, Lăng Vũ, sau khi thí nghiệm thành công được hai tuần, thân thể chuyển biến xấu kịch liệt, Kỳ Hải Viêm suy nghĩ các loại biện pháp, cuối cùng miễn cưỡng duy trì tính mạng của cậu, nhưng vào ngày hôm đó sau khi anh ra ngoài tìm thuốc trở về, phát hiện Lăng Vũ mất tích.
(https://bichnguyet2013.wordpress.com/)
Thông qua nhiều con đường tìm kiếm, anh mới phát hiện Lăng Vũ bị đưa vào nhà xác.
Bộp ──
Chết tiệt!
Anh ảo não đấm một cái vào tay lái.
☆, CHƯƠNG 2: Người báo
Beta: Viên Viên
Nơi ở của Kỳ Hải Viêm nằm ở ngoại thành sâu bên trong núi, ô tô xuyên qua tầng tầng rừng cây, qua một đoạn đường ngắn xóc nảy nhấp nhô, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự theo kiểu tòa thành châu Âu.
“Thiếu gia ──” một thanh âm từ phía xa truyền đến, Kỳ Hải Viêm mở cửa, mở cửa sau xe ra bế Lăng Vũ xuống dưới, phân phó người quản gia trẻ tuổi đã chạy tới trước mặt mình, “Mau, giúp tôi chuẩn bị một gian phòng giải phẫu.”
“Vâng, vâng thưa thiếu gia, đúng rồi thiếu gia, vừa rồi có điện thoại của lão gia, lão gia nói ──” quản gia nói còn chưa nói hết đã bị Kỳ Hải Viêm ngắt lời, “Những chuyện như thế này nói sau, hiện tại lập tức đi chuẩn bị phòng giải phẫu.”
Quản gia kia thấy sắc mặt của anh không tốt, cũng không dám nói tiếp, quay đầu nhanh chóng chạy về phía biệt thự.
Phòng giải phẫu nằm ở tầng ba của biệt thự, Kỳ Hải Viêm vào biệt thự, dùng tốc độ điên cuồng vọt vào phòng giải phẫu, đặt Lăng Vũ lên trên chiếc giường giải phẫu màu trắng, mang mặt nạ hô hấp, bật đèn mổ, bắt đầu tiến hành phẫu thuật hồi phục tim.
Bận rộn ròng rã hai giờ, Kỳ Hải Viêm trong tình trạng kiệt sức từ phòng giải phẫu đi xuống phòng khách dưới lầu một, quản gia kia tuổi còn rất trẻ, diện mạo nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy thon dài, bề ngoài vô cùng tuấn tú, năng lực quan sát cũng rất tốt, vội vàng đưa Kỳ Hải Viêm một chén trà nóng, nói, “Thiếu gia, ngài mệt, uống trà trước đi!”
Kỳ Hải Viêm khoát tay áo, ngồi xuống trên ghế sa lông, lưng trầm trầm dựa về sau, “Không uống, bây giờ cũng không còn sớm, anh mau nghỉ ngơi đi, tôi ngồi một lát thì tốt rồi.”
Quản gia kia chần chờ trong chốc lát, vội vàng nói, “Thiếu gia, nếu không, tôi giúp ngài mát xa một chút đi, tôi biết một loại phương pháp mát xa đầu, là ông nội dạy cho tôi, có tác dụng làm giảm bớt mệt mỏi.”
“Không cần.” Kỳ Hải Viêm cự tuyệt nói, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, chậm rãi nhắm hai mắt lại, quản gia kia tựa hồ có chút thất vọng, xoay người muốn rời đi, đột nhiên lại nghe thanh âm phía sau truyền đến, “Đúng rồi, ban nãy anh nói lão gia gọi điện tới, lão già chết tiệt kia nói cái gì?”
(https://bichnguyet2013.wordpress.com/)
“A! Lão gia nói, hai ngày nữa chính là ngày gia tộc tụ hội, muốn ngài nhớ đi, không nên đến muộn.”
Kỳ Hải Viêm nghe xong, uể oải mở mắt, thật sâu trong con ngươi là thâm trầm người thường không thể nhìn thấu, “Lão còn nói cái gì?”
“Dạ, không có cái gì, chỉ có như thế.”
Hừ! Gia tộc tụ hội! Kỳ Hải Viêm đau khổ cười pha chút tự giễu, “Đã biết, anh đi nghỉ đi!” Nói xong, anh đứng dậy, xoay người ra phòng bếp lấy một chén cà phê, rồi đi về hướng tầng ba.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ rộng sát đất, chiếu vào cả gian phòng ngủ, Lăng Vũ đã được mang ra khỏi phòng giải phẫu, Kỳ Hải Viêm đang ngồi ở bên cạnh cậu, thay cậu điều chỉnh tốc độ truyền nước biển.
“Ưhm ── đừng ──” Lăng Vũ rên nhẹ vài tiếng, ngón tay khẽ di động một chút, một loạt động tác khiến cho ánh mắt Kỳ Hải Viêm phấn chấn hẳn lên.
“Lăng Vũ, Lăng Vũ ──” Kỳ Hải Viêm nhỏ giọng gọi tên cậu.
Lăng Vũ cực kỳ thong thả mở mắt, ngay từ đầu, tầm mắt rất mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến trước mắt có một bóng dáng, cậu khó khăn khép mở môi, lại chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn, Kỳ Hải Viêm lập tức cầm lấy một cái khăn thấm nước nhẹ nhàng phủ lên đôi môi khô nứt của cậu, ôn nhu nói, “Ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, đừng nói, hiện tại cơ thể em còn suy yếu.”
Lăng Vũ nhắm mắt, tựa hồ hướng anh tỏ vẻ mình hiểu được.
Kỳ Hải Viêm lại lấy chiếc khăn âm ấm thay cậu lau mặt, tiếp theo, nói, “Không cần sợ hãi, hiện tại đã không có việc gì, chính là, loại dược vật mới này có khả năng làm cho thân thể em không thoải mái một chút, nhưng thời gian sẽ không quá lâu, em hãy nhẫn nại, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Lăng Vũ gật gật đầu, khoé môi trắng bệch gợi lên một độ cong nhợt nhạt, như là nói với anh “Em không sao, anh không cần lo lắng.”
Những ngày này Kỳ Hải Viêm nghiên cứu chế tạo ra dược vật mới, tuy rằng có thể cứu tính mạng Lăng Vũ, nhưng là lại không biết tác dụng phụ của dược vật, mặc dù có phiêu lưu, nhưng trước mắt cũng không để tâm được nhiều như vậy, giữ lại tính mạng của Lăng Vũ trước đã.
(https://bichnguyet2013.wordpress.com/)
Sau một đoạn thời gian, Kỳ Hải Viêm vẫn luôn ở bên Lăng Vũ, mệt mỏi thì nằm bên cạnh giường nghỉ một lát, mà Lăng Vũ thì phần lớn thời gian lâm vào trạng thái mê man, nhưng là đến buổi tối, Lăng Vũ bắt đầu không ngừng nôn mửa, hơn nữa vừa nôn chính là cả tiếng, vốn trong khoảng thời gian này cậu không ăn cái gì, hiện tại nôn ra đều là mật xanh mật vàng.
Kỳ Hải Viêm xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, lại không thể giúp cái gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu giúp cậu dễ thở.
Tác dụng phụ của dược vật, cuối cùng xuất hiện .
Hơn nữa, càng không tốt chính là, Lăng Vũ thân thể bắt đầu mọc ra đám lông vàng, xương cốt bắt đầu biến hoá, Kỳ Hải Viêm nhíu mày lại.
Anh biết, hiện tại Lăng Vũ đang chậm rãi hoá thành báo.
☆, CHƯƠNG 3: Cắn thương
Beta: Viên Viên
“Không…” Lăng Vũ gắt gao túm quần áo trước ngực, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nguyên bản thân thể thon dài bị một cổ ngoại lực vô hình chậm rãi kéo dài, cốt cách bị xả đoạn phát ra âm thanh răng rắc răng rắc giòn vang.
Kỳ Hải Viêm căng thẳng nắm chặt tay cậu, trơ mắt nhìn ngón tay thon dài chậm rãi ngắn lại, móng tay nhọn dần, ngũ quan vặn vẹo, lại bất lực.
“A… Không…” Lăng Vũ thống khổ ngã xuống giường, thân thể cuộn lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, từng chút từng chút, ga giường đã bị mồ hôi thấm ướt.
“Lăng Vũ ──” Kỳ Hải Viêm nhẹ nhàng gọi tên cậu, đột nhiên ôm chặt lấy thân thể đang biến hóa của cậu.
Quá trình chuyển hoá hết sức thống khổ, cả người cơ bắp xương cốt đều xảy ra các loại biến hoá, nhưng Lăng Vũ rên rỉ từ đầu đến cuối đều rất nhỏ, cho đến khi toàn bộ thân thể hoàn toàn biến thành con báo, tiếng rên rỉ mỏng manh mới dần dần biến mất.
Mới đầu, sau khi Lăng Vũ biến thành con báo thực an tĩnh nằm ở trong ngực anh, nhưng là sau vài giây, cậu trở nên nóng nảy, bắt đầu điên cuồng vặn vẹo thân mình, móng vuốt sắc nhọn vuồng vẫy lung tung, rất nhanh, áo sơmi của Kỳ Hải Viêm đã bị xé rách ra nhiều mảnh, làn da thậm chí còn xuất hiện vài vệt máu nhỏ.
(https://bichnguyet2013.wordpress.com/)
“Không có việc gì, ngoan, không có việc gì ──” Kỳ Hải Viêm không ngừng vuốt lưng cậu trấn an, nhưng là chỉ trấn an như vậy không đủ, dường như càng thêm chọc giận con báo, mở to mồm cắn lên vai Kỳ Hải Viêm.
Máu, trong nháy mắt liền tóe lên, Kỳ Hải Viêm đau ngay cả nói cũng nói không nên lời, chính là gắt gao nắm chặt nắm tay, cắn răng, trong ánh mắt, không có phẫn nộ, như trước nhu hòa nhìn con báo.
Con báo dường như lĩnh hội ý tứ trong mắt anh truyền đạt đến, chậm rãi buông lỏng miệng ra, trong nháy mắt răng nanh bén nhọn rời đi da thịt, cả người Kỳ Hải Viêm run rẩy một cái, lập tức liền cong lên một nụ cười nhu hòa gượng ép, dùng cánh tay khác không bị thương vuốt ve cổ cậu, “Tốt lắm tốt lắm, không có việc gì .”
Cộc cộc cộc ── cộc cộc cộc ──
Tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng quản gia hô to, “Thiếu gia, thiếu gia, ngài ở bên trong sao?”
Kỳ Hải Viêm nhăn mi, hoãn một lúc, trả lời, “Không có việc gì, anh đi nghỉ đi!”
Cửa, ngay lập tức khôi phục yên lặng.
Bởi vì bây giờ chỉ là giai đoạn đầu của thí nghiệm, Lăng Vũ biến thành con báo cũng không sẽ duy trì thời gian quá dài, hai phút sau, cậu bắt đầu chậm rãi biến lại về hình dạng cũ.
Dường như quá mệt mỏi , Lăng Vũ biến thành hình người liền ngủ thiếp đi, Kỳ Hải Viêm nhìn cậu nhắm hai mắt lại, lúc này mới đi đến trên ghế sa lông ngồi xuống, cầm hòm thuốc bên cạnh, kéo quần áo lộ ra miệng vết thương bị cắn dữ tợn, rắc một chút bột thuốc màu trắng lên, rồi dùng tay kia quấn lại vài vòng xem như là băng bó.
Xong việc, anh ngửa người ra dựa vào chỗ tựa trên sô pha, ánh mắt khép lại, vốn dự định chớp mắt một lát rồi dậy chăm sóc Lăng Vũ, cũng không ngờ liền ngủ tới sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc anh mở mắt, Lăng Vũ đã ngồi ở bên cạnh anh, đang dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán anh, nhìn đến đối phương mở mắt, lập tức xấu hổ dời tầm mắt khỏi mặt anh, cúi đầu nói, “Thực xin lỗi, em không cố ý .”
Kỳ Hải Viêm ngồi dậy, bởi vì động tác rất mạnh tác động lên miệng vết thương, đau đến nhíu mày, chợt cười nói: “Không có việc gì, vết thương nhỏ như vậy, không sao cả, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi, nhưng thật ra em đó, thân thể như thế nào, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Lăng Vũ lắc đầu, “Không có, tốt hơn nhiều, thuốc anh bảo em uống hiệu quả rất tốt, hiện tại em thấy toàn thân tràn đầy sức lực, không khác gì người bình thường.”
(https://bichnguyet2013.wordpress.com/)
“Phải không?” Kỳ Hải Viêm liếc mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới, “Em cảm thấy thoải mái là tốt rồi, nhưng mà, chúng ta vẫn không thể phớt lờ, hai ngày này, em vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, không nên vận động kịch liệt, từ từ anh sẽ tiếp tục điều chế thuốc cho em, để em khôi phục lại thành người bình thường, không cần chịu cái loại thống khổ sống không bằng chết này.”
“Vâng!” Lăng Vũ gật gật đầu, trên mặt lại lộ ra biểu tình lo lắng, “Kỳ giáo sư, anh cứu em ra như vậy, không có việc gì chứ, sở nghiên cứu những người đó nếu biết em biến mất, khẳng định sẽ điều tra chuyện này, vạn nhất bọn họ ── “
“Việc này em không cần lo lắng, anh cũng đã xử lý tốt, sở nghiên cứu những kẻ kia sẽ không tra được anh, hiện tại chuyện em cần làm, chính là nghỉ ngơi cho tốt, biết không?”
“Thật sự không có việc gì sao?” Lăng Vũ vẫn là thực lo lắng hỏi lại một lần nữa, sở nghiên cứu được lắp đặt máy móc tầng tầng lớp lớp, nghiêm mật đến mức ngay cả một con ruồi muốn bay vào cũng khó, chớ nói chi là người, hơn nữa, toàn bộ sở cũng chỉ có vài người có quyền hạn tự do ra vào, Kỳ Hải Viêm chính là một trong số đó, khả năng bị hoài nghi tăng cao, nếu thật là nghiêm túc điều tra, khó tránh khỏi gặp phải chuyện không may, cho nên, lo lắng của cậu không phải không có lý.
“Thật sự không có việc gì, em không cần lo lắng linh tinh, chờ thêm hai ngày nữa, anh đến sở nghiên cứu xin nghỉ, mang em xuống nông thôn thăm thú, được không?” Kỳ Hải Viêm không để ý miệng vết thương, thoáng cái kéo cậu vào trong ngực, “Quê của anh là một nơi non xanh nước biếc, chắc chắn em sẽ không hối hận tới đó.”
“Tốt thì tốt, nhưng là, sở nghiên cứu bên kia ──” Lăng Vũ dựa vào ngược anh được chốc lát, cẩn thận xoay đầu liếc mắt một cái, liền nằm tránh chỗ bị thương của anh.
Đã bao lâu rồi, cậu không được bình thản nằm trong lồng ngực anh giống như bây giờ.
“Lăng Vũ, hiện tại em đã rời khỏi sở nghiên cứu, đừng suy nghĩ về nơi đó nữa, em vì người khác, đã cực khổ rất nhiều , anh hy vọng, em có thể vì chính mình mà sống tốt, tuy rằng, nếu muốn quên hết chuyện tình trước kia là rất khó, nhưng, anh vẫn sẽ ở cạnh em, cho đến khi em không còn nhớ nữa, Lăng Vũ, anh hy vọng em có thể vui vẻ, luôn luôn vui vẻ.”
Lăng Vũ hơi mở miệng, nhẹ nhàng nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo của Kỳ Hải Viêm, thực cảm kích nói, “Kỳ giáo sư, anh đã giúp em rất nhiều, nếu không có anh, chỉ sợ em cũng không thể sống đến bây giờ, hơn nữa, hiện tại em đã rất vui vẻ rồi.” Đúng, có thể ở cùng một chỗ với ngài, chính là việc hạnh phúc nhất trên đời này.
“Em không hận anh làm nhiều thí nghiệm như vậy trên thân thể em sao?”
“Sao có thể như vậy?” Lăng Vũ đột nhiên đứng lên, đối với Kỳ Hải Viêm lắc lắc đầu, “Em tự nguyện, mặc kệ sau này biến thành bộ dáng gì, em cũng sẽ không hối hận.”
Kỳ Hải Viêm nửa vui nửa buồn nở nụ cười, anh lại ôm chặt lấy Lăng Vũ, thật lâu thật lâu cũng không buông ra.